Kỳ 3: Câu chuyện về người ba phổi

Tại sao chúng ta luôn muốn đọc về thành công của người khác? Chúng ta càng hứng thú hơn khi đọc về những người có điểm xuất phát thấp hoặc rất thấp (bị coi là bất tài, khởi nghiệp với hai bàn tay trắng, tật nguyền...) Vì sao vậy? đó là do trong thâm tâm mỗi người đều nghĩ rằng họ làm được thì mình cũng sẽ làm được. Tiếc rằng từ suy nghĩ đến hành động là một con đường dài, còn từ hành động đến thành công là một con đường dài hơn gấp nhiều lần. Tôi lập ra chuyên mục này để có thể tiếp thêm niềm tin cho bạn. Mong rằng có góp một phần công sức trên còn đường thành công của bạn.

Bài viết này do "Người ba phổi" nhái thực hiện về người ba phổi thật - Thần tượng số 1 trong lòng tôi. Đáng lẽ bài viết này sẽ được đăng sớm hơn nhưng tôi muốn nhân dịp anh đến Việt Nam để thực hiện. Chắc mọi người cũng biết tôi đang định nói đến ai. Anh là cầu thủ xuất sắc nhất của châu á từ trước đến nay và có lẽ là cả sau này. Tên anh đã trở thành huyền thoại: Park Ji Sung.
1.Từ bị từ chối do thể hình bé nhỏ đến cái tên "Three lung park" được hô vang tại "Nhà hát của những giấc mơ".
   Jisung sinh ngày 25 tháng 2 năm 1981 tại Suwon trong một gia đình lao động nghèo. Như bao cậu bé xứ Hàn hâm mộ huyền thoại Cha kum Bum Park mang trong mình khát khao được chơi bóng. Ngặt nỗi khi bé cậu có sức khỏe rất tồi nên ước mơ đó bị bố phản đối dữ dội. Ồng bắt cậu không được chơi bóng tuy vậy cứ mỗi lần như thế Park lại nhịn ăn đến khi bố chịu thua mới thôi.  Thương và hiểu được khao khát cháy bỏng của con cha của park,  vốn là một người bán thịt đã mua thịt cóc và chế thành một thứ nước cho anh uống. Nếu lúc đó bố Park không đồng tình thì có lẽ châu á và toàn thế giới đã mất đi một cầu thủ , một tài năng thực sự. Khổ nỗi món "Nước Cóc " kia chỉ giúp Jisung cải thiện thể lực chứ không thể cải thiện thể hình. Anh bị các clb hàn quốc từ chối do thể hình quá nhỏ bé và chỉ được chơi ở trường đại học. Tuy nhiên với phong độ chói sáng của mình Park đã được một câu lạc bộ ở J-league (Giải bóng đá hàng đầu Nhật Bản đưa về) rồi sau đó vào năm 2002 Park bắt đầu được cả thế giới biết đến với kỳ worlcup diệu kỳ cùng đội tuyện quốc gia Hàn Quốc. Một năm sau anh theo Guss Hiddink về Hà Lan chơi cho PSV. Cũng giống như những Nakata, AhnJung-Hwan trước đây và Lee Chung Yong, Park Chu Young sau này. Park đến châu âu không phải vì tiền( Anh được trả lương như một người vô danh ở PSV với số lượng ít hơn 4 lần tại nhật  nơi anh là một ngôi sao), càng không phải vì danh hiệu(tất cả những người hâm mộ châu á đều chỉ dám hy vọng những hào thủ kể trên được ra sân thường xuyên ở các câu lạc bộ hạng trung hay cùng lắm là khá ở châu âu là đủ rồi), anh ra đi để tìm sự khẳng định, để cho thế giới thấy rằng những cầu thủ da vàng thấp bé hoàn toàn có thể thành công ở những giải đấu hàng đầu thế giới.  Sau một vài thành công ở Hà Lan park khiến cả châu á phải nhắc đến mình khi được mu mua về.  Những người lạc quan thì hy vọng về một Cha Kum Bum  mới, Còn những người tỉnh táo hơn thì cho đó là một chiêu thức kinh doanh ở thị trường châu á sau phi vụ  Dong Fang Zhuo từ Trung Quốc. Ai cũng ồn ào về việc này chỉ có một người im lặng. Đó là Park Ji Sung.
Anh âm thầm khổ luyện và chứng minh cho mọi người thấy anh đến "NHà hát của những giấc mơ" để viết lên những giấc mơ của riêng mình chứ không phải đến chỉ để giúp clb bán áo đấu. Park đã biến chính mối quan ngại về thể lực của người châu á thành điểm mạn của mình. những bước chạy không biết mệt mỏi ở hai cánh, những pha tranh bóng quyết liệt  và cả những pha ghi bàn đẹp mắt .Tất cả đã biến anh trở thành một cầu thủ không thể thiếu trong bầy quỷ đỏ. 6 năm cùng với 3 chức vô địch ngoại hạng, 1 chiếc cúp c1 cùng một chức vô địch thế giới cấp clb, đi vào sử sách với vinh dự là người châu á đầu tiên chơi ở trận chung kết c1. Quá đủ để tạo nên một "Người ba phổi " sống mã trong lòng người hâm mộ
2.Từ tài năng trên sân cỏ đến nhân cách cao đẹp ngoài sân bóng.
    Không còn nghi ngờ gì nữa, Park là cầu thủ xuất sắc nhất châu Á từ trước tới nay. Tuy nhiên chưa bao giờ ta thấy anh lên báo tự hào về mình hay  cái gì đó tương tự. Được evra ví như Beckham của châu á nhưng Park lại khá giản dị. Không xe hơi quán bar hay siêu mẫu như các đồng nghiệp khác, tính tình của Park cũng y như những bước chạy của anh trên sân vậy. Cần cù, thầm lặng nhưng luôn cháy hết mình với ước mơ rồi cống hiến hết sức cho đội bóng. Nhìn Park thi đấu chúng ta như thấy hình ảnh của một chiến binh trên sân cỏ mạnh mẽ rực lửa và không bao giờ dừng lại.
        Park năm nay 30 tuổi,với thể lực của mình anh có thể chơi bóng đỉnh cao thêm vài năm nữa nhưng Park đã vội từ giã đội tuyển quốc gia. Tiếc cho anh chưa cùng Hàn Quốc dành bất cứ danh hiệu lớn nào. Tuy nhiên anh vẫn có quyền tự hào vì những bàn thắng đã giúp đội bóng xứ Hàn tạo nên kỳ tích ở các kỳ worlcup. Tiếc cho các cổ động viên. từ nay họ không còn thấy Park trong chiếc áo số 7 của đội tuyển quốc gia nữa và có thể rất lâu nữa mới có một cái tên đủ sức thay thế anh ở xứ sở kim chi. Park ra đi là 1 quyết định dũng cảm và đầy tính hy sinh. Anh đã tạo cho hlv cơ hội xây dựng một đội hình trẻ trung hơn, tìm một cái tên trẻ hơn đủ sức thay thế anh, giúp cho đội bóng có thể vững vàng tiến đến worlcup 2014( khi mà park đã 33 tuổi ). Park vẫn luôn vậy luôn muốn người ta nhớ đến hình ảnh mình trên sân cỏ hơn là những thứ hào nhoáng bên ngoài trái bóng.
   
     Giờ đây tôi cùng tất cả nhm bóng đá châu Á vẫn đang dõi theo và chờ đón những thành công mới của Park. Chắc chắn những bước chạy thần tốc của anh sẽ không dừng lại. Những bước chạy đó sẽ viết tiếp những trang sử về một huyền thoại - một huyền thoại sống của châu á. Còn Park, anh vẫn cháy hết mình với niềm đam mê bóng đá, với khát khao được cùng mu chinh phục những danh hiệu và rồi được kết thúc sự nghiệp tại 1 clb chuyên nghiệp của Hàn Quốc tại giải k-league_Nơi anh chưa bao giờ được chơi.
NGUYỄN QUỐC BẢO

No comments:

Post a Comment