Kỳ 3: Câu chuyện về người ba phổi

0 bình luận
Tại sao chúng ta luôn muốn đọc về thành công của người khác? Chúng ta càng hứng thú hơn khi đọc về những người có điểm xuất phát thấp hoặc rất thấp (bị coi là bất tài, khởi nghiệp với hai bàn tay trắng, tật nguyền...) Vì sao vậy? đó là do trong thâm tâm mỗi người đều nghĩ rằng họ làm được thì mình cũng sẽ làm được. Tiếc rằng từ suy nghĩ đến hành động là một con đường dài, còn từ hành động đến thành công là một con đường dài hơn gấp nhiều lần. Tôi lập ra chuyên mục này để có thể tiếp thêm niềm tin cho bạn. Mong rằng có góp một phần công sức trên còn đường thành công của bạn.

Bài viết này do "Người ba phổi" nhái thực hiện về người ba phổi thật - Thần tượng số 1 trong lòng tôi. Đáng lẽ bài viết này sẽ được đăng sớm hơn nhưng tôi muốn nhân dịp anh đến Việt Nam để thực hiện. Chắc mọi người cũng biết tôi đang định nói đến ai. Anh là cầu thủ xuất sắc nhất của châu á từ trước đến nay và có lẽ là cả sau này. Tên anh đã trở thành huyền thoại: Park Ji Sung.

Bạn thực sự rất hạnh phúc

0 bình luận
Dường như phần lớn trong chúng ta không nhìn ra được hạnh phúc của chính mình. Hãy luôn mỉm cười về phía trước bạn nhé!


Kỳ 2: Câu chuyện về người đặc biệt

1 bình luận
Tại sao chúng ta luôn muốn đọc về thành công của người khác? Chúng ta càng hứng thú hơn khi đọc về những người có điểm xuất phát thấp hoặc rất thấp (bị coi là bất tài, khởi nghiệp với hai bàn tay trắng, tật nguyền...) Vì sao vậy? đó là do trong thâm tâm mỗi người đều nghĩ rằng họ làm được thì mình cũng sẽ làm được. Tiếc rằng từ suy nghĩ đến hành động là một con đường dài, còn từ hành động đến thành công là một con đường dài hơn gấp nhiều lần. Tôi lập ra chuyên mục này để có thể tiếp thêm niềm tin cho bạn. Mong rằng có góp một phần công sức trên còn đường thành công của bạn.

Bài viết kỳ này xin được nói về một con người đặc biệt. Người tự nhận mình nổi tiếng ngang hàng với chúa trời. Người mà tài năng của ông dù rất lớn nhưng cũng không đủ gây chú ý cho người khác bằng tính cách của ông. Ông là Jose Mourinho.
1.TẠI SAO MOU ĐẶC BIỆT?
  Moinho năm nay 47 tuổi, một độ tuổi khá trẻ so với nghề huấn luyện viên, nhưng ta hãy thử xem ông có trong tay những gì:
-Hai chiếc cúp C1 cùng porto và inter, một chiếc cúp UEFA cùng Porto.
-Hai chiếc cúp ngoại hạng Bồ Đào Nha, một chiếc cúp quốc gia, một chiếc siêu cúp.
-Hai chiếc cúp ngoại hạng Anh, một chiếc cúp fa, hai cúp liên đoàn. một siêu cúp Anh.
-Hai chiếc cúp Seria, một chiếc cúp vô địch quốc gia, một chiếc cúp siêu cúp.
       Quá đủ cho một hlv. Tuy nhiên đó chỉ là yếu tố phụ điều khiến cả thế giới chú ý đến Mou chính là tính cách của ông. Mou kiêu ngạo, kiêu ngạo một cách thái quá. Tất nhiên phải có tài năng thì ông mới dám kiêu ngạo đến vậy. Ông làm lu mờ tất cả. Ở cả Porto, Chelsea, Inter và cả Real khi nhắc đến thành công của họ, không một cầu thủ hay cá nhân nào nổi bật bằng Mou. Ông là đạo diễn cho tất cả thành công đó. Những người kiêu ngạo thường hay lạnh lùng nhưng mou thì khác. Ông nói nhiều, hay nặng nề hơn là lắm lời. Không phải ngẫu nhiên mà người ta gọi ông là vua khẩu chiến. Chả cần đến hai người vốn đã không ưa nhau như Sir Alex và giáo sư Arsene Wenger mới có thể cãi nhau. Mou gây hấn với tất cả những ai cản bước tiến của ông. Ông mắng trọng tài thiên vị. Tự dưng đôi co với hlv đối thủ trước những trận cầu lớn. Đến cả những người chưa động đến mình Mou cũng không tha.

Với tính cách như vậy không khó khi Mou có một tá các kẻ thù. Những người quý mến ông không thể phủ định một điều rằng những người như họ ít hơn rất rất nhiều những  người coi Mou là kẻ thù. Nhất là từ khi Mou chuyển sang Real đối đầu trực diện barca - đội bóng được yêu mến nhất hành tinh vào thời điểm này. Hết Johan Cruijff đến hàng loạt người khác chê Mou là kẻ hủy diệt bóng đá. Dường như ông đi đến đâu thì số người ghét ông lại nhiều thêm đến đó. 

    2. Một số điều bạn có thể chưa biết về "The special one"
          Những đối thủ của Mou chỉ trích ông không thương tiếc nhưng ta cùng xem những người ở cùng chiến tuyến nói gì về ông. Materazzi, một cầu thủ có tính cách chẳng tốt đẹp gì đã phát biểu như sau vào cái ngày mà thầy mình rời Inter: "Tôi đã nói 'xin hãy ở lại, nếu không tôi sẽ không yêu mến thầy nhiều như khi thầy còn ở đây đâu'", hậu vệ đội tuyển Italy thuật lại. "Vừa khóc, Mourinho vừa nói 'tôi phải ra đi'. Tôi nghe thế cũng không kìm được nước mắt".
"Mất đi Mourinho, chúng tôi sẽ mất đi một người chỉ huy, một thủ lĩnh, một người có thể đem lại mọi thứ cho câu lạc bộ, Materazzi nói thêm. "Chuyện chúng tôi có thành công sau này hay không phục thuộc vào việc chúng tôi duy trì thế nào tinh thần Mourinho. 
      




   Vào cái ngày mà Inter làm vua châu âu Mou đã khóc, khóc rất nhiều. Chỉ có một lý do để giải thích: ông biết mình không ở lại nơi đã dành rất nhiêù tâm huyết để có được vinh quang, Một số kẻ nói rằng ông luôn gặp may. Họ đâu biết rằng Mou dành hàng giờ liền để nghiên cứu các đối thủ qua băng trước từng trận đấu. Ông lên báo huyênh hoang trước những trận cầu lớn thực ra là để chĩa sức ép dư luận về mình. Ông không để cho các học trò phải chịu thêm áp lực từ cách báo chí. Một số người nói mou sinh ra để thành công. tôi nghĩ ông sinh ra để làm tất cả những thứ hướng đến thành công. Hãy nhìn cái cách mà ông cố gắng. Có nét tích cực nhưng đôi khi là cả những điều xấu. Scandan câu thẻ của Real cách đây không lâu cùng những chỉ trích dữ dội về trọng tài sau trận "siêu kinh điển" đã cho thấy Mou không từ một điều gì để có được chiến thắng. Vì sao trong lòng người đàn ông này lại là một khát vọng vươn lên lớn đến vậy. Đó là một hành trình dài cảm động.
 Bố của Mou là một cầu thủ nổi tiếng, tất nhiên ông muốn nối nghiệp cha nhưng khi cha ông với tư cách hlv định cho ông vào sân. chủ tịch clb đã nói một câu khắc sâu vào trong tâm trí mou "Hoặc để con trai ông yên trên ghế dự bị, hoặc cả hai biến ngay!" Mou rời đội và chấm dứt sự nghiệp cầu thủ của mình 1 năm sau. Rõ ràng thế giới này không hề chào đón Mou, trước đã thế và sau này vẫn vâỵ. Nhưng hãy xem người đàn ông này đã đáp trả ra sao. Mười năm trước Mou đã từng  làm trợ lý ngôn ngữ cho Van gal ở chính Barca. Một số kẻ đã cười và nói Mou không khác gì một diễn viên. Họ đâu có ngờ rằng 10 năm sau mou đã bỏ lại Barca ở sau lưng rồi vượt qua Van gal để lên đỉnh châu Âu. khi tiếng còi ở Nou Camp vang lên Mou đã chạy thẳng xuống sân và chỉ tay lên khán đài. Ông làm thế để chứng minh ngày ông rời nơi đây ông không là gì cả nhưng khi quay trở lại Mou đã là người chiến thắng. Đầy kiêu hạnh và lạnh lùng.
   
       Có thể với lôi chơi đổ bê tông Mou sẽ vẫn nhận nhiều chỉ trích. Với tính khí của mình ông sẽ vận nhận những ánh mắt căm ghét và cả án phạt nữa. Nhưng Mou vẫn cứ thành công, thành công theo cách của riêng mình. Đâu phải đội bóng nào cũng có một tiềm lực như Barca, đâu phải ai khi đã thành công ở cương vị cầu thủ cũng thành hlv đại tài như Pep. Có những người sinh ra đã không được chào đón nhưng họ vẫn đi trên con đường của mình. Thành công và đầy khiêu hãnh.
 (Bài viết có sử dụng tài liệu từ Wiki và bài viết "Những truyền thuyết về Mou của P.A)
                                                                                     NGUYỄN QUỐC BẢO

Kỳ 1: Câu chuyện về Adam Khoo

1 bình luận
Tại sao chúng ta luôn muốn đọc về  thành công của người khác? Chúng ta càng hứng thú hơn khi đọc về những người có điểm xuất phát thấp hoặc rất thấp (bị coi là bất tài, khởi nghiệp với hai bàn tay trắng, tật nguyền...) Vì sao vậy? đó là do trong thâm tâm mỗi người đều nghĩ rằng họ làm được thì mình cũng sẽ làm được. Tiếc rằng từ suy nghĩ đến hành động là một con đường dài, còn từ hành động đến thành công là một con đường dài hơn gấp nhiều lần. Tôi lập ra chuyên mục này để có thể tiếp thêm niềm tin cho bạn. Mong rằng có góp một phần công sức trên còn đường thành công của bạn.

Bài viết đầu tiên xin được nói về người đã thay đổi cuộc đời tôi, người đã gieo cho tôi niềm tin. Anh là Adam Khoo.

1. Adam khoo là ai?

Adam sinh ra tại Singapore vào năm 1974. Anh là một trong những người dưới 40 tuổi giàu nhất xứ quốc đảo. Trở thành tỷ phú năm 26 tuổi, sở hữu 4 công ty tổ chức sự kiện, tác giả của rất nhiều cuốn sách bạn chạy nhất, một trong những diễn giả hàng đầu châu á. Trở lại cách đó vài năm, Adam luôn đứng trong top 1% giỏi nhất tại trường đại học quốc gia singapore (UNS) và trung học chuyên Victoria. Một bảng lý lịch đáng ngưỡng mộ. Ai cũng nghĩ con người này sinh ra để thành công. Sự thực không phải vậy:

2.Hành trình của một cậu bé bất tài.
   Từ nhỏ Adam đã không có hứng thú với trường học. Đam mê của cậu là trò chơi điện tử. Là một trong những học sinh thậm tệ nhất ở những trường ít danh tiếng nhất. Sự thất vọng bủa vây lấy cả Adam và cha mẹ cậu. Họ đã định đưa cậu đến một quốc gia khác mà trẻ con ít quyết tâm đến học hành hơn ở Sing. Cuộc đời của Adam Khoo có lẽ sẽ chỉ quẩn quanh với những thất bại nếu không có một sự kiện xảy ra. Điều đó làm thay đổi cuộc đời cậu và gián tiếp làm thay đổi rất rất nhiều cuộc đời khác (trong đó có tôi).

3.Bước ngoặt của cuộc đời và sự vươn lên của một con người.
   Vào năm 13 tuổi do vô tình Adam Khoo tham dự khóa học "Thiếu niên siêu đẳng"  khóa học đó đă thay đổi toàn bộ suy nghĩ và dẫn đến thành công của anh ngày hôm nay. Nếu nói thành công cần phải có may mắn thì theo tôi việc tham dự khóa học đó là may mắn lớn nhất của anh. Nó đến sau rất nhiều thất bại  và ngay trước khi bố mẹ anh ly hôn. Nó đã đặt viên gạch đầu tiên trên con đường thành công của Adam. Cũng như bao nhiêu người đã đọc cuốn "Tôi tài giỏi", tôi cảm nhận được tác dụng lớn nhất cưa nó là gieo vào lòng mỗi người một niềm tin vô cùng to lớn. Cảm xúc của Adam lúc đó cũng vậy. Anh cố gắng hết sức nhằm thay đổi cuộc đời mình. Cùng lúc cậu bé bất tài ngày nào có thể vừa vươn lên dẫn đầu trường vừa có thể thành lập hai công ty năm 15 tuổi (tôi xin nhắc lại rằng 15 chứ không phải là 25 tức là ngang với tuổi của một học sinh lớp 10 ). Đáng nể hơn nữa số tiền vốn ban đầu đều do anh tự tích lũy do việc làm thêm (bố của Adam không hề muốn cậu theo sự nghiệp kinh doanh và quản lý tiền bạc một cách hết sức chặt chẽ) 2 công ty vào năm 15 tuổi và trở thành tỷ phú năm 26 tuổi. Tôi chỉ có thể nói đó là sự khởi đầu và thành quả của một quá trình nỗ lực không ngừng nghỉ. Trong một bài viết của mình  Adam nói rằng để trở thành chuyên gia ở một lĩnh vực nào đó cần phải cố gắng trong khoảng 10000 giờ. Giả sử mỗi ngày bạn dành ra 8 tiếng cho những gì mình mơ ước thì thời gian để thành công là một con số vô cùng vô cùng nhỏ bé khoảng ba năm rưỡi. Adam Khoo đã chứng minh điều đó chưa đến 40 tuổi anh đã thành công trên rất nhiều lĩnh vực.
   Vậy là qua bài viết ta đều thấy rằng không ai là không thể thành công. Dù bạn là ai và bạn xuất phát ở đâu. 10000 giờ không ngừng nghỉ là một cái giá không hề đắt để đi đến thành công. Vậy sao bạn không bắt đầu ngay từ bây giờ. Hãy để bài viết này đây đặt nền móng cho con đường thành công của bạn.
  (Bài viết có sử dụng một số tài liệu từ Wiki và cuốn " Tôi tài giỏi. Bạn cũng thế ")
                                                                                    NGUYỄN QUỐC BẢO

Tào Tháo và Lưu Bị: Ai mới thực sự là anh hùng?

31 bình luận
Đọc Tam quốc ta đều biết Tào Tháo và Lưu Bị là đại diện cho hai phía đối nghịch, họ cùng Tôn Quyền tạo ra thế chân vạc thời đó. Cùng mưu cầu việc lớn nhưng  giữa hai người là sự đối lập rất lớn: Lưu Bị quan niệm: thà người phụ ta chứ ta không phụ người còn Tào Tháo sống mãi với thời gian với phương châm: thà ta phụ người chứ không để người phụ ta. Lưu Huyền Đức được người đời coi là quân tử, là anh hùng, nổi tiếng việc nhân nghĩa. Tào Mạnh Đức thì sao? Cả ngàn năm qua ông chịu tiếng là gian hùng, là kẻ đa nghi, thủ đoạn.
Những nhận xét trên không hề sai nhưng ta hãy có cách nhìn khác về hai con người này.

Về mưu lược: Tào Tháo hơn hẳn Lưu Bị. Thử hỏi dưới trướng nhà Ngụy có tướng nào được như Quan vũ, có quân sư không được như Khổng Minh. Thế nhưng quân Tào vẫn lớn mạnh vẫn một mình cai quản cả phương Bắc.
Thử hỏi nếu không có Quan, Trương, Triệu, Ngọa Long tiên sinh thì Lưu Bị sẽ ra sao, cùng lắm cũng chỉ là một Lưu hoàng thúc hữu danh vô thực. Theo tôi cái tài nhất của Lưu Bị là thu phục người. Cái đức của ông khiến người tài không mời cũng tới, trung thành hết mực. Từ Thứ khi về hàng Tào cả đời không bày một trận nào, ngày ngày dõi về phía nam, Quan Công dù Tào Tháo hết lòng mua chuộc cũng không hề động lòng. Cái đức của Lưu Bị có thể sánh ngang với cài tài của Tháo.

Về tính cách: Cái này thì khỏi nói.
Lưu Bị là đại diện của tất cả những gì tốt đep: Nhân từ, khiêm tốn, kín đáo.
Tào Tháo đại diện cho những thứ xấu xa: thủ đoạn, cơ hội.
Sự thực đúng là như vậy nhưng tôi đặt ra một câu hỏi: trong thời đại đó nếu được chọn bạn có dám sống như Lưu Bị. Lúc đầu có thể có sau tôi e là không.
Thực ra dù mang tiếng là cứu đại Hán khỏi bể khổ nhưng những việc Lưu Bị làm chẳng phải cũng là muốn dành thiên hạ hay sao? Vẻ ngoài và hành động có thể khác nhau nhưng mục đích của cả Tào và Lưu đều như nhau. Đó là thiên hạ. Chỉ khác là cách làm mà thôi:
Tào Thào giam thiên tử nhũng loạn triều đình muốn mượn danh vua mà chiếm lầy thiên hạ. Những việc ông ta làm quả thật không đàng hoàng nhưng để được thiên hạ ông còn con đường nào khác. Đại Hán sớm muộn cũng diệt vong chi bằng để một người tài trí như Tào Tháo lên thay thế.
Tôi không muốn gọi Tào Tháo là kẻ hiểm ác, cơ hội. Tôi nghĩ gọi ông là người thức thời dám nghĩ dám làm thì đúng hơn. Thời đó có bao nhiêu anh hùng muốn đoạt lấy thiên hạ nhưng chỉ ba người làm được.
Tào Tháo không dựa vào  cha như Tôn Quyền, không dựa vào tướng tài như Lưu Bị mà chỉ vào tài lược mà dành lấy thiên hạ. Thứ ông thiếu có lẽ chỉ là danh nghĩa. Ông nhận mình là thừa tướng chứ không phải vua. Như thế không xứng được gọi là anh hùng hay sao?
Về phía Lưu Bị ai cũng nói ông nhân nghĩa. Người nhân nghĩa dám vứt con mình xuống đất để mà khen tướng hay sao? Tôi thấy trong cái sự nhân nghĩa có cái gì đó giả tạo. Suốt truyện ta thấy Lưu Bị khi bàn chuyện rất kín đáo thường không bộc lộ lòng mình cho người khác biết. Tào Tháo thì khác khi giết nhầm cả nhà Lữ Bá Sa ông không hề giấu diếm mà nói ra bản chất của mình. Ông muốn đoạt thiên hạ ông dám nói không như những người khác cố kiếm cớ nhân nghĩa để che mắt thiên hạ. Tào Tháo vẻ ngoài uy dũng khác người, biết sai sửa sai không nhận sai. Đó là khí chất của kẻ anh hùng. Còn Lưu Bị dường như quá nhu nhược để cảm xúc lấn át lý trí, để lòng thương người làm hỏng việc lớn. Có một điểm ở Lưu BỊ làm tôi không thích : ông rất hay rớt nước mắt. Thu phục được Khổng Minh ông khóc vì thu phục được người tài có thể hiểu. Gặp lại anh em ông khóc cũng có thể hiểu. Nhưng khi Từ Thứ sang hàng Tào ông khóc vì lẽ gì. Phải chăng trong lòng ông sợ Từ Thứ đi thì chiến thắng của ông cũng sẽ đi. Người anh hùng sao lại để vận mệnh của mình phụ thuộc vào kẻ khác như vậy. Tào Tháo cũng có lúc rớt nước mắt. Ông khóc khi Quan Vũ thả ông đi. Ông khóc khi buộc phải giết Trần Cung. Theo tôi ông khóc chỉ có một nguyên do : vì chí hướng khác nhau mà không thể làm anh em với Quan Vũ, Trần Cung. Đau lòng thay!
Vậy là:
Xét về tài trí Lưu Bị không bằng Tào Tháo.
Xét về khí chất của bậc đế vương Lưu Bị lại càng thua xa Tào Tháo.
Lưu Bị chỉ hơn Tào thào ở chỗ biết lấy lòng người mà thôi.
Vậy theo bạn ai mới xứng làm anh hùng?
(P/s: Ai chọn Lưu Bị thì là bạn bè của tôi.
        Ai chọn Tào Tháo thì không phải bạn tôi mà là... anh em của tôi)
                                                                                NGUYỄN QUỐC BẢO

So sánh giữa phương Đông và phương Tây

0 bình luận
Màu xanh: Phương Tây
Màu đỏ: Phương Đông

1) Suy nghĩ

Người phương tây quan điểm rạch ròi (yêu ra yêu, ghét ra ghét,học ra học,chơi ra chơi)
Người phương đông suy nghĩ lằng nhàng
2) Thời gian

Phương Tây đúng từng phút                              
Còn phương Đông cao su hết mức có thể
3) Cách sống

Phương tây độc lập (cứ 18 tuổi là ra ở riêng, sống chết mặc bay)                                           
Phương đông hay dựa dẫm (nhưng thế xem ra lại tình cảm)
4) Nghĩ về nhau


Phương Tây nghĩ về phương Đông là những người đội nón, uống trà và ăn cơm
Phương Đông nghĩ về  phương Tây là những người đội mũ, ăn xúc xích và uống bia
5) Trẻ em
Ở phương Tây trẻ con ngang hàng với người lớn và chỉ chịu chi phối từ cha mẹ  
Ở phương Đông trẻ con chịu ảnh hưởng từ nhiều phía (ông bà cha mẹ)
6)Tắm

Phương Tây tắm vào buổi sáng để cho thoải mải bước vào ngày mới
Phương Đông tắm vào buổi tối để gột rửa bụi bặm
           
7) Cách giải quyết vấn đề
Phương Tây đi thẳng vào vấn đề                          
Phương Đông hay lảng tránh
8) Giao tiếp
Phương Tây: Bạn = Bạn của bạn
Phương Đông: Bạn = Bạn của bạn của bạn....... (cái này có gọi là quen biết rộng không nhỉ)
9) Xếp hàng
Cái này miễn bình luận (xem tự hiểu)
10) Cái tôi
Phương Tây: Cái tôi được đề cao                                    
Phương Đông: Cái tôi bị lu mờ
11) Sếp
Phương Tây: Sếp như là một nhân viên cấp cao                        
Phương Đông: Sếp như là ông chủ
12) Ăn
Phương Tây: Theo thứ tự sáng - trưa -tối: nguội nóng nguội
Phương Đông: nóng nóng nóng
13) Phố xá chủ nhật
Phương Tây ở nhà bên gia đình                        
Phương Đông đi chơi
14) Du lịch
Phương Tây: Đi xem tận mắt                                                
Phương Đông: Du lịch qua ảnh, lời kể
15) Nhà hàng
Phương Tây: Tập trung từng nhóm nhỏ ăn uống nhỏ nhẹ              
Phương Đông: Tập trung nhóm lớn ăn to nói lớn
16) Party
Phương Tây tiệc tùng hát hò                                      
Phương Đông quây quần bên gia đình
17) Người già
Phương Tây: Làm bạn với thú nuôi                                          
Phương Đông: Dựa dẫm vào con cái
18) Đồ uống

Phương Tây: Pepsi                                                          
Phương Đông: trà
19) Xu hướng hiện nay
Phương Tây chuyển sang dùng thìa và đũa                      
Phương Đông chuyển sang dùng dao và dĩa
20) Thời tiết
Phương Tây: vui khi trời nắng và buồn khi trời mưa                            
Phương Đông: nắng mưa vui hết
21) Xe cộ
Phương Tây chuyển qua dùng xe đạp để bảo vệ môi trường
Phương Đông chuyển qua dùng ô tô cho sang              
22) Cảm xúc
Phương Tây bộc lộ ra mặt                                          
Phương Đông: giữ ở trong lòng (thế mới thâm chứ)
                                                                                                    SƯU TẦM

Lời chào từ chủ của blog

2 bình luận
Tôi lập ra blog này để thỏa mãn sở thích viết lách của mình, ngoài ra còn để kết bạn.
"Tất cả những người bạn đều xuất phát là một người xa lạ" do đó tôi sẵn sàng làm bạn với tất cả.
Những người đặc biệt được chào đón trong blog của tôi: Chỉ một người thôi Đó chính là ....bạn